Không dễ nản lòng, tôi nhớ có đặt một cái đèn bên cạnh giường khi sắp xếp đồ đạc sáng sớm hôm đó. Thế rồi, tôi cũng đến được giường và quơ tay trong bóng tối tìm cái đèn, nhưng khi tôi bật công tắc thì đèn không sáng. Làm sao bây giờ?
Biết rằng bên ngoài cửa sổ phòng cũng tối đen bởi vì bóng đèn ngoài cửa đã bị bể, nhưng tôi nghĩ bụng nếu như tôi mở màn cửa ra, tôi sẽ có thể tận dụng được ánh sáng từ ngoài phố hắt vào để tìm một cái đèn khác. Thế là tôi từ từ đi đến chỗ treo màn cửa, nhưng... không có dây để kéo!
Tôi quờ quạng và cuối cùng đã tìm được một cái đèn bàn còn sử dụng được. Tối hôm ấy, tôi chợt khám phá rằng thế giới này có thể tối đen mù mịt và ánh sáng cần thiết biết bao.
Thế nhưng, cần thiết hơn thứ ánh sáng vật chất nhiều lần là ánh sáng chiếu ra từ chính con người – loại ánh sáng soi sáng nơi tăm tối của tâm hồn và sưởi ấm con tim. Đó là ánh sáng của tình yêu, lòng thương và niềm tin. Bởi đối với nhiều người, cuộc đời này là nơi chốn tối tăm và cô đơn.
Tôi nảy ra ý nghĩ: Cuộc sống chúng ta có đang chiếu sáng vào màn đêm lạnh lẽo như bóng đèn ngoài đường kia, không cần biết có ai nhìn thấy hay không nhìn thấy? Thật là vui khi có người nhận biết chúng ta và cổ vũ, khích lệ chúng ta. Nhưng, phải chăng tự chiếu sáng mới là điều quan trọng nhất?
Hãy để cho ánh sáng của bạn chiếu rọi. Dù gì đi nữa, đó vẫn có thể là ánh sáng của hy vọng và khích lệ soi sáng cho một người nào đó đang ở trong bóng tối. Và nếu như bạn cảm thấy rằng ánh sáng của bạn không hơn gì một ngọn nến trong cánh rừng, hãy ghi nhớ điều này: Bóng tối của cả thế giới này không đủ để loại bỏ ánh sáng của một ngọn nến nhỏ bé.
Bạn sẽ để cho ánh sáng của bạn chiếu soi chứ?