Với những lớp không phải thi hết cấp thì đó là lúc những kế hoạch đi đây đó, làm một cuộc tổng thay đổi bản thân bắt đầu nhen nhóm. Với những “kẻ bị trời hành” thì ráng đỏ ấy mang lại cảm giác vững tin, háo hức trước những thử thách sắp tới.
Những năm còn học phổ thông, chị thường thơ thẩn đi nhặt những chùm bông đỏ về ép vào tập và vì chị rất đẹp lại học giỏi, nên thường có những “kẻ phá bĩnh đáng yêu” tranh nhau tước đi cái thú được cúi xuống nâng nhẹ một chùm đỏ thắm, khẽ vuốt những đôi cánh bị gấp vào hay nghịch ngợm xoay tròn thẩn thơ ấy. Giờ tuy đã vào đại học, chị vẫn giữ cho mình thói quen này. Nhưng bên cạnh đó chị bỗng như ngộ ra điều mà thời còn học phổ thông chị đã nhiều lần ngờ ngợ: sự cô đơn!
Mùa hè là mùa của hoa phượng. Chúng nở đỏ rực ở mọi ngả đường, ngôi trường mang bóng dáng của chúng; tất nhiên cũng có vài chấm vàng của hoa điệp và hoàng hậu xen kẽ nhưng chỉ như tô điểm, bổ sung thêm cho phượng mà thôi. Mọi người trầm trồ, mọi người thích thú trước sắc màu lôi cuốn ấy song các ngôi trường vào mùa hè lại vắng bóng dáng học sinh – sinh viên hơn bao giờ hết, các ngả đường cũng thưa hơn - tất cả hoặc lấy màu đỏ ấy như là liều thuốc kích thích cho những thành công đang được trông chờ khác, hoặc chỉ dám “kính nhi viễn chi” để tìm về những gì mộc mạc, giản đơn hơn như màu xanh của đồng ruộng, màu nâu trầm của đất hay vẻ lặng của bầu trời qua mặt hồ yên tĩnh, khúc sông hiền hòa.
Tất cả còn lại - bên phượng - chỉ là những nhạc sĩ ve với bài ca râm ran, xao xát lòng người suốt ba tháng hè, để khi mùa tựu trường đến, ngắm nhìn khung cảnh trường với bao xác phượng vương vãi, chút bâng khuâng nhớ tiếc lại len lỏi vào tâm hồn những người còn cắp sách.
“Tại sao phượng lại không nở vào mùa khác nhỉ? Giá mà sắc đỏ ấy nhạt hơn một chút nhỉ?” Đã bao lần những câu hỏi ấy ùa về nhưng chị biết thật khó cho chị (và mọi người) tìm ra câu trả lời thỏa đáng nhất, chừng nào chữ “đủ” vẫn còn là khái niệm hết sức mơ hồ!